Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

GÓC TÂM HỒN " BÀI HỌC TUỔI THƠ THEO SUỐT CUỘC ĐỜI "

     Ngày nhỏ Bà Tôi hay nói " con phải tự đứng vững trên đôi chân của mình "
     Nói về những gì tạo nên Tôi ngày hôm nay, Tôi không thể quên người Bà tôn kính. Nôị Tôi là bà, là cha, là mẹ,là bạn của Tôi. Những bài học Bà dạy Tôi tuổi ấu thơ, luôn in sâu trong tâm trí Tôi. Tuổi thơ của Tôi hoàn toàn đơn độc và trơ trội,Tôi thèm khát có mẹ và cha nhưng không bao giờ có được tình thương yêu đó, bên Tôi chỉ có Bà. Đến giờ, Tôi vẫn ngạc nhiên làm thế nào mà Bà và Tôi, một già, một trẻ lại có thể yêu thương thấu hiểu đến nhường ấy.
     Nội Tôi là một phụ nữ điềm đạm, trìu mến, Bà gần như một đời đơn thân, dành hết tình thương để nuôi dạy và chăm sóc Tôi, Bà chưa bao giờ được sống một đời sống tròn đầy tình yêu thương, nhưng Bà đã ban cho Tôi một tuổi thơ đầy sự quan tâm và lòng yêu thương Tôi vô bờ bến. Bà là một phụ nữ đảm đang đúng nghĩa, Bà làm việc luôn tay từ việc nhà đến việc ruộng vườn, Tôi học thắm đẫm ở Bà một đạo đức làm việc mạnh mẽ. Bà nói rằng " con sẽ nhận lại được tất cả những gì mình đã cống hiến và cho đi. Đặt vào công việc tất cả tình yêu, niềm đam mê của chính mình, con sẽ nhận lại những điều như thế " Bà luôn nói, chỉ cần làm việc chăm chỉ, con có thể đạt bất cứ điều gì, và đó là sự thật duy nhất mà giờ đây Tôi không bao giờ nghi ngờ, là nguyên tắc chân thật nhất chưa từng thay đổi từ khi Tôi còn là một đứa trẻ cho đến nay. Bà luôn hướng và khuyến khích Tôi trở thành một người độc lập, không phụ thuộc vào người khác chỉ bằng cách làm việc chăm chỉ.
     Tuy vậy, nhưng Bà vẫn luôn dành rất nhiều thời gian cho Tôi. Bà dạy Tôi học, động viên Tôi đọc sách và Tôi đã giữ niềm đam mê đó cho đến tận bây giờ. Tôi chịu ảnh hưởng sâu sắc từ những giá trị sống mà Bà đã truyền cho Tôi, Bà dạy Tôi phải cứng rắn để có thể tồn tại trong mọi hoàn cảnh. Có một vài lần khi Tôi đang chơi tạt lon cùng bạn trong xóm, Tôi bị bắt nạt, vừa chạy về nhà vừa khóc. Bà e rằng nếu Tôi đầu hàng sự sợ hãi thì sẽ thành thói quen trong suốt cuộc đời. Một ngày, khi Tôi chạy vào nhà và khóc, Bà ngăn Tôi lại "đi trở ra đó", Bà ra lệnh" nếu bé Na còn đánh con, Bà cho phép con đánh lại, con phải tự đứng vững trên đôi chân của mình, căn nhà của Nội không có chổ cho những người hèn nhát ". 
     Sau này, Bà Tôi kể, Bà đã quan sát Tôi từ sau tấm ván cửa nhà bếp, thấy Tôi hiên ngang bước ra đường và vài phút sau trở lại mặt rạng rỡ vì chiến thắng " bây giờ con có thể chơi với các bạn rồi, và bé Na là bạn của con " Bà ôm Tôi vào lòng, hôn lên má Tôi và nói Bà yên tâm rồi. 
     Tuổi thơ qua mau, Tôi lớn dần, trong trường, trong lớp, Tôi luôn tham gia các phong trào hoạt động và giữ nhiều vị trí, Tôi đã trở thành thủ lĩnh của lũ trẻ và bắt đầu cuộc hành trình của cuộc đời mình từ đó.

                                                                                         Bút Ngân
                                                                              Viết về Bà - Nội của Tôi

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

ƯỚC MƠ BỊ BỎ QUÊN

     Tình yêu, là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn... mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình  luôn nhớ về người đó. Tôi tin là trong trái tim Anh có Tôi, Tôi tin Anh, và Tôi sẽ gữi mãi tình yêu này, cho đến khi mùa Xuân không có hoa, mùa Hè thiếu ánh nắng, mùa Thu lá thôi rụng, và mùa Đông không hanh lạnh.
     Tôi thích uống cafe sân thượng để ngắm máy bay, hoặc cafe ven sông, sông càng lớn, càng rộng hay là ven biển thì rất hay. Bởi lẽ ở những nơi đó cho con người ta cảm giác thật nhỏ bé. Trước thiên nhiên bao la, cảm giác con người như khách trọ. Tôi lạc vào giấc mơ của riêng mình, nơi đó chỉ có Anh và Tôi.
     Trong tình yêu, Tôi sống hết lòng vì người Tôi yêu, và tình yêu đó dù như thế nào Tôi cũng muốn giữ cho riêng Tôi, rất riêng. Với cuộc sống, Tôi không cho phép mình buồn, rồi than thở. Tôi cứ sống hết mình với điểm yếu và điểm mạnh vốn có của Tôi, tuyệt nhiên không ngụy tạo. Tôi làm tốt công việc mỗi ngày, chuyện còn lại... thôi thì tùy vậy.
     Đã trải nghiệm, Tôi nhận ra đời người ai cũng có ước mơ nào đó. Nhưng, không thể hoặc chưa thể thực hiện được, đặc biệt là ở những người PHỤ NỮ. Những người một đời hy sinh bản thân, họ xếp lại ước mơ vì nghĩ "còn nhiều điều quan trọng hơn, chuyện mình để sau cũng được"....
     Có bao giờ, có ai đó chợt giật mình nhìn lại để hiểu ước mơ của những người phụ nữ thân yêu xung quanh mình, để mua cho ước mơ của họ như những chùm bong bóng nhỏ. Và có bao giờ Ta tự nhìn lại ước mơ của mình để san sẻ chúng ra, để thực hiện chúng cùng những người yêu thương Ta, chứ không biến chúng thành những ngậm ngùi riêng và chung. Tôi ước mơ điều đó, dù rằng muôn đời chắc vẫn sẽ là như thế trong những hy sinh thầm lặng. Vì ước mơ đó chỉ có thể thực hiện được khi còn có ai đó quan tâm, chia sẽ,  thấu hiểu  và yêu thương chính những ước mơ của những người phụ nữ.
     Xin đừng để vuột khỏi tay nhau, tình yêu thương vẫn còn đó, đừng từ bỏ yêu thương nhé, dù không nhận được. Hãy mĩm cười, hãy tin tưởng để ước mơ đừng bị bỏ quên.

                                                                                         Viết cho ngày 08/3

                                                                                                Bút Ngân

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

GÓC TÂM HỒN " ĐÔI TAY BÀ "

       Tôi lớn lên bên Bà. Hồi nhỏ, những lúc ngây ngô Tôi hỏi " Nội ơi, vậy con sẽ gọi ai là Mẹ?" Bà Tôi cười hiền "cốc yêu" vào đầu Tôi "cha mày, thì con gọi Mẹ con là Mẹ chứ ai". Rồi Bà ôm Tôi vào lòng mắt rưng rưng lệ nói "tội cho cháu tôi, mới mấy tuổi đầu mà đã mất Cha, xa Mẹ".
       Tuổi thơ, Tôi thật sự không hiểu nhiều, chỉ cảm nhận đôi tay Bà ôm Tôi chai sần và thật ấm. Ngây thơ, Tôi đưa tay Tôi lên bợ má Bà và nói "sao tay Bà không giống tay con, tay con không có vết chai cứng ngắc". Thế là Bà Tôi cười và dùng trán Bà cụng vào trán Tôi rồi Bà móm mém nhai trầu và nói thật đáng yêu "mồ tổ bây, đi so sánh với tay bà già mần chi, tại Nội già rồi"...
       Lớn dần, Tôi biết thêm nhiều thứ, Tội nhận ra lưng Nội còng hơn, mái tóc Bà Tôi thưa và bạc hơn... Tôi được biết số phận Nội cơ cực và khổ nhiều... Tôi nghe kể thời ấu thơ Nội Tôi đồng sâu cuốc ruộng... Tay Bà luôn cắm dưới bùn, luôn dính mủ khoai... những chất liệu để nuôi Tôi lớn lên là từ sự lam lủ của người Bà với đồng quê, mái tranh, khói bếp... Đôi tay sần sùi, chai ngắc của Bà Tôi thật ấm áp vô ngần, đôi tay đó từng ẫm bồng Tôi khi Tôi còn bé, từng dắt tay Tôi đi học qua những nhịp cầu tre dưới trời mưa lạnh lẽo, từng kéo Tôi ra khỏi những ham chơi tuổi mới lớn của cuộc đời... và từng ôm Tôi vào lòng dỗ dành Bà nói "con ráng học để nên người, Nội mới yên lòng khi chết".
       Tôi trưởng thành từ đồng quê bùn lầy của vùng quê Nội với những lời dạy của Bà. Bà nói " sống nên nhân từ con à " Tôi nũng nịu hỏi " Nội ơi, nhân từ là gì hả Nội?' Bà ôm Tôi vào lòng rồi lắc qua lắc lại gỉải thích " nhân từ có nghĩa là yêu thương con người. Nó chẳng liên quan gì đến tiền. Ai cũng có thể bày tỏ hay thực hiện điều đó theo cách của mình. Thời gian không chờ đợi ai, đừng từ bỏ yêu thương con ạ" Bà Tôi đã truyền lại cho Tôi những ý tưởng sâu sắc về cách sống sao cho phải đạo làm người. Bà dạy nhiều về cách sống. Đối với nhiều người, kiếm tiền là mục đích cả đời, nhưng Nội Tôi chỉ có một mục đích là "sống sao cho phải ". Từng câu nói như đôi bàn tay cứng, thô sần của Nội đã nắm tay Tôi, dắt Tôi bước qua những khúc quanh trong tâm hồn thuở Tôi còn háo thắng.
        Nội Tôi đã mất rồi, đôi bàn tay Bà bây giờ không còn nữa, nhưng những điều Nội dạy vẫn luôn trong lòng Tôi " làm người, khó lắm con à. Sống như thế nào để mình luôn đứng thẳng, sống không thẹn với lòng. không hổ với lương tâm..." Nhớ lời Bà, để Tôi mãi thấy ánh sáng trên suốt dặm hành trình của cuộc đời.

                                                ĐÔI TAY BÀ " NỘI CỦA TÔI ".

                                           
                                                                                         Bút Ngân
                                                               
                                                     

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

GÓC TÂM HỒN "KÝ ỨC NGÀY XUÂN"


     Những ngày đông lần lượt đi qua, để cho nàng xuân đến. Đường phố Sài Gòn tưng bừng nhộn nhịp, mỗi người mỗi cảnh nên có người mua, kẻ chỉ ngắm. Tôi tự hỏi có bao nhiêu tình cảm trong này, và thầm trả lời là  vô cực, rồi Tôi phì cười nhưng lại muốn khóc ghê.
     Nhớ ngày nhỏ, Tôi hay theo Nội Tôi mua sắm tết. Tôi cứ thong dong vòng vòng bên Bà, Bà Tôi mua bánh mứt, kẹo... Tôi đu đưa ngắm hoa rồi chạy vào ngắm cá, cá con cứ tung tăng như Tôi vậy. Bà biết Tôi thích cá nên trả gíá để mua, Tôi ghì vai Bà nói nhỏ vào tai "mắc quá! mắc quá! Nội ơi" Nội Tôi cười hiền nói "cho người ta có lời với con à. Cuộc sống, người này được thì người kia mất, cái lợi của người mua đôi khi lại  là cái thiệt của người bán. Sống nên nhường người đôi chút, không hẳn là mình không được gì" Lời dạy của Nội đã theo Tôi từ thơ ấu đến giờ.
     Ngày xuân trẻ thơ sao mà vui quá, Tôi thèm lắm bánh tráng ướt Nội làm, bánh phồng thơm thơm, giòn giòn Nội nướng, Tôi muốn xúc tô cơm chan nước thịt kho tàu thơm ngon Nội nấu ăn với dưa kiệu trắng, nồng ngọt ngọt, ngon ơi là ngon, với cả bao lì xì đo đỏ Nội cho vào mùng một tết... Để rồi khi khoát được bộ áo mới vào Tôi lại tung tăng ôm diều đi thả, đón gió xuân, ngắm mây bay trên cánh đồng bạt ngàn của quê Nội. Nhớ lại mà Tôi thấy lòng tràn ngập niềm vui, thấy cuộc đời tươi tắn, đáng yêu đến lạ lùng.
     Dù mỗi mùa xuân về là Tôi già đi một tuổi và Nội Tôi cũng đã mất lâu rồi. Nhưng ký ức ngày xuân tuổi thơ của Tôi chưa bao giờ phai nhạt. Xuân mỗi năm Tôi đều nhớ đến Bà.
"Nội Tôi đó, miệng cười hiền với trái tim Bà bình yên đến lạ"

                                                                                               Bút Ngân

                                                  ( VIẾT VỀ BÀ TÔI NHỮNG NGÀY SẮP TẾT 25 THÁNG CHẠP)
   

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

GÓC TÂM HỒN "ĐƯỜNG ĐÊ VÀ HOA DẠI"


     Những cơn gió heo may se lạnh của mùa đông ùa về. Tôi đi dọc đường làng khi sương đêm còn bảng lảng trên những lá non xanh, cái lạnh nhè nhẹ se se qua hai má. Tôi đi thật chậm trên con đường đất, không có xe, không có hoa hồng, hoa sứ... mà chỉ có những bụi hoa dại mọc. Hình ảnh của ngày đầu yêu anh lại hiện lên trong miền nhớ khi bước dài trên con đường có loài hoa cánh nhỏ li ti. Đó chỉ là một loài hoa dại bình thường, nhưng nó lại có một cái tên rất đẹp "HOA TRINH NỮ" và còn có tên khác như HOA XẤU HỔ, HOA MẮC CỠ.
     Hoa ẩn mình trong những bụi cỏ mực, cỏ may... nụ hoa trắng hồng tròn tròn như viên bi, be bé, xinh xinh, bẽn lẽn khoe mình cùng hương đồng, gió nội. Hoa đẹp dịu dàng, mỗi khi có ai chạm vào thân cây, là những lá hoa sẽ cụp lại, rất e ấp, thẹn thùng như cô gái xuân thì e ấp nụ cười duyên. Tôi nhìn những nụ hoa rụt rè và mơ sẽ cùng Anh đi dọc con đường đê lộng gió, cùng ngắm hoa mắc cỡ giữa trời đông để cùng cảm nhận hơi ấm của một tình yêu...
     Với Tôi, "đường đê-hoa dại" như một nơi cất giấu bao kỷ niệm, sự bình yên và cả một sự vĩnh hằng. Bởi nơi đó, Tôi muốn tìm lại cảm giác của ngày xưa, ngay chính trên quê hương mình mà không một tour du lịch nào có được.
     Đường đê quê Tôi nằm đó, giữa ruộng vuông xanh màu cỏ, vàng màu rạ, điểm xa xa những bông hoa dại và một vài chiếc ghe neo bến trong cái tiết xuân mờ ảo, nhìn đẹp đến ngỡ ngàng giống như một bức tranh thủy mặc.
     Đẹp vô cùng "Đường đê-hoa dại" quê Tôi.
                                                                            Viết cho ngày về quê 24/01/2013

                                                                                              Bút Ngân

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

GÓC TÂM HỒN "SỐNG VÀ ĐẸP VÌ NGƯỜI TÔI YÊU"

     Hạnh phúc được xây dựng trên cơ sở tình yêu và niềm tin của hai người dành cho nhau. Tình yêu cần lý lẽ con tim, chứ không cần tính toán thiệt hơn, muôn đời vẫn thế. Hạnh phúc chỉ đến và ở lại với những ai biết đi tìm, biết trân quý và giữ gìn nó. Chỉ có tình yêu và sự tôn trọng, hiểu nhau, cho nhau sự tự do để cảm nhận và yêu thương. Tuy nhiên người phụ nữ dù có cá tính mạnh mẽ, ưa thích sự độc lập trong công việc, vẫn muốn được tựa vào bờ vai người đàn ông của đời  mình. được anh ấy che chở trong yêu thương và tin tưởng bền lâu.
     Tình yêu có lý lẽ riêng của nó, không ai biết tình yêu từ đâu đến và có thể đưa ta tới đâu. Nhưng khi không có nó, cuộc đời này có lẽ sẽ quá dài, sẽ vô vị, sẽ... Và cuối cùng, mất hay còn, nếu kéo hay buông xả... đều tùy vào quan niệm cá nhân, và rồi  bằng sự thanh lọc, người ta có thể sống tốt, sống đẹp vì người yêu để đạt tới trạng thái tâm hồn yên bình nhất, thông hiểu nhất dành cho nhau.
     Mùa đông sắp đi qua, mùa xuân sắp đến, như đêm qua ngày tới, không hấp tấp, không vội vàng, vì chẳng có toan tính. Thời gian như ngọn gió lớn thổi bền bỉ qua tất cả những ngọn lửa tình. Càng nghĩ, càng thấy cái nghĩa sâu kín của đời sống ân tình, chẳng bao giờ đi thấu tới tận cùng được.
     Lại thêm một ngày nữa Em xa Anh,  là lại thêm lại thêm một  ngày Em yêu Anh nhiều hơn.
     Hãy vì nhau mà SỐNG TỐT và ĐẸP MÃI trong lòng nhau Anh nhé!

                                                                                                         Bút Ngân

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

CAPHE CỎI RIÊNG BÚT NGÂN & NGOC LAN NGÀY 13/01/2013

      Đêm chủ nhật cuối tuần tại quán caphe cỏi riêng ngày 13/01/2013 gặp gở cùng Bích Ngân 
Ngọc Lan & Bút Ngân
Bút Ngân 
Ngọc Lan
















































































Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

THÁNG 6 YÊU THƯƠNG


Tháng sáu về Em nhận một tình yêu
Thắm một trời nỗi nhớ thương da diết
Thắm một trời tình Anh yêu tha thiết
Của Anh trao nơi phố quán năm nào.

Bâng khuâng nào Anh giữ hộ giùm Em
Chút nhung nhớ vương thơm trên mái tóc
Nhớ kỷ niệm, đã làm Em bật khóc
Với yêu thương Anh đã tặng riêng mình.

Xin đừng làm sứt mẻ niềm tin
Bởi tháng sáu mưa nhạt nhòa giăng kín
Em giữ mãi trái tim mình chung thủy
Anh giữ trọn lòng "tháng sáu yêu thương".

                      Bút Ngân